Trang chủ Blog Nhân cách

AN TOÀN hay TỰ VỆ: bạn đã lựa chọn cách nào để bảo vệ mình trước ĐÁM ĐÔNG ẢO và SỨC ÉP ĐỜI THỰC?

By: OopsyAdmin, 2021-03-24 14:02:26

AN TOÀN hay TỰ VỆ: bạn đã lựa chọn cách nào để bảo vệ mình trước ĐÁM ĐÔNG ẢO và SỨC ÉP ĐỜI THỰC?
TỔN THƯƠNG hay SẸO: Rốt cuộc bạn đã trở thành ai khi 20 tuổi?
Ta đã gặp nhau để dừng CƯỜI và KHÓC
...
..
.
Xin chào các bạn, cảm ơn các bạn!

Mỗi cuộc đời là một Mặt Trời vô tận và mỗi ngày trong đời chúng ta là một ánh sáng dữ dội, sự sống của con người diệu kỳ như một cổ tích không hồi kết và mỗi khoảnh khắc chúng ta đều cố gắng thầm thì kể lại nó cho bất kỳ ai muốn lắng nghe

Chỉ là, chúng ta không kịp nhận ra gương mặt của những người lắng nghe đôi khi phảng phất một nét vô hồn, mỗi tiếng vỗ tay đều nhạt nhẽo và mỗi tiếng cười khóc phụ họa đều nhạt nhòa như một bóng đêm rơi xuống

Cuối câu chuyện cổ tích về Mặt Trời của mình, chúng ta thấy đám đông những người nghe chạy tán loạn và gào thét những tiếng man rợ lung lạc cái linh hồn vừa định rực sáng bằng lời đồn đại về những điều tăm tối vô hình đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, thủ tiêu mọi hy vọng và chôn vùi tất cả ánh sáng

Sau tất cả những cảnh lẫn lộn ấy ta sực tỉnh và bắt đầu một ngày mới của mình, với Mặt Trời ban sáng và Bóng đêm buổi tối, với hy vọng trên giảng đường hoặc chỗ làm và những tiếng thở than bên trà chanh hoặc những mối quan hệ mịt mùng khi uống trà sữa

Không thể chịu nổi điều đó, ta CỐ-ĐỊNH-HÓA, VĨNH-VIỄN-HÓA, VĂN-BẢN-HÓA cái số phận chập chừng giữa ngày và đêm vào một thực thể đặc biệt thân thiện: MẠNG XÃ HỘI, đúng hơn, INTERNET. Ở đó, khi ta hào hứng hoặc đau khổ, ta mải chúi mắt vào màn hình đến mức không nhìn thấy những nụ cười lẫn những cái bĩu môi lởn vởn sau lưng mình và rình mò cái khoảnh khắc yếu đuối nhất để lao vào và cắn nát tâm hồn mỏng manh của chúng ta

Vì INTERNET không phải là một CON NGƯỜI HỮU HÌNH, ta chẳng biết bắt đền ai. Ta lặng lẽ giấu chiếc điện thoại vào trong túi, gập máy tính cá nhân lại, nằm thiêm thiếp ngủ. Trong giấc mơ an lành, ta là một MẶT TRỜI VÔ TẬN thì thào kể câu chuyện nắng sớm của mình cho những thính giả lạnh lẽo, ai cũng đang nhe răng chờ đến sớm mai để bắt ta tỉnh dậy với nguyên vẹn nỗi mệt nhọc và sự thất vọng, xen lẫn những cơn hưng phấn nửa mùa, những lý tưởng ba xu, vài câu chuyện tình ái trước thì thắm thiết sau thì nực cười

Đúng, thật nực cười

Cái vòng lặp vô tận của hạnh phúc và khổ đau, hy vọng và tuyệt vọng, TỔN THƯƠNG và VẾT SẸO đó hợp nhất cái CUỘC ĐỜI ÁP LỰC với MẠNG XÃ HỘI VÔ HÌNH, đẩy con người vào một tình thế oái ăm đến nỗi con người một mặt quỵ lụy cái thế lực nhẫn tâm của đám đông 4.0, mặt khác từng giờ khắc đều cố bám trụ trong ảo tưởng cá nhân để khước từ việc đối mặt với thế giới thực và giải quyết những cơn điên đang chậm rãi bám cặn vào tâm hồn và não bộ

Những điều ấy tự nhiên đến mức, ta còn chẳng kịp nhận ra

Hoặc ta sống trong tổn thương, chịu đựng, hời hợt, vô tâm, lãnh cảm, bị đồng hóa, bị tước đoạt, bị đay nghiến, phải mỉm cười, đầy hy vọng, đầy ảo tưởng, hào hứng trước bất cứ sự tử tế qua đường nào, lay động vì những xúc cảm lan truyền một cách ngẫu nhiên, tức giận điên người vì một kẻ xúc phạm bất kỳ, khổ đau vì một comment ác ý, và thấy mình hiểu chuyện nhờ đọc vài bài post vô căn cứ, thật nực cười cho cuộc đời chúng ta

Đúng vậy, thật nực cười

Vì thế chúng ta đã gặp nhau để dừng CƯỜI và KHÓC, có một cơ hội ngồi lại, đắm mình vào suy tưởng về cuộc đời của chính mình, một lần hiếm hoi giữa vũ trụ cô độc này nhìn lại cuộc đời lang bạt và trôi giạt của mình

Có thể sau đó, việc duy nhất ta nhận được cho mình là một cái nhếch mép khinh bạc, ngay lúc đó, chúc mừng bạn, bạn đã thật sự mỉm cười, dù chỉ là cái nhếch mép. Những buổi sau nữa, chúng ta sẽ dùng một con dao rạch nát những bức màn kịch tính mà ta lao vào để sống sót thêm mỗi ngày, hi vọng rằng sau tất cả kịch trường này may ra còn có một KHO BÁU CUỘC ĐỜI chờ đón

Có thể mở kho báu đó ra, ta chỉ có một quả táo nửa XANH nửa ĐỎ, và tiếng nói ngọt ngào của mụ hoàng hậu, bảo chúng ta rằng, phần ngon ngọt nhất đang chờ ta ĂN, NUỐT, để bất tỉnh giữa một khu rừng và run rẩy khẩn cầu một hoàng tử sẽ không bao giờ thật sự tìm đến

Cũng có thể chúng ta chưa từng nên gặp nhau, nhưng nếu đã gặp nhau, thật đáng mừng, ĐÔI MẮT của chúng ta vừa XUYÊN THỦNG màn đêm của đời

Nếu có thể, hãy nắm lấy tay nhau

Nếu không thể, cũng bật cười với nhau!



- Trích Sách Tự Vệ Cảm Xúc 4.0 - Tác giả Bát Nhã

☀ Xem thêm Sách tại: https://tinyurl.com/tuvecamxuc

 


Liên hệ

Mọi thắc mắc xin liên hệ:

E: pr.oopsy.vn@gmail.com G: oopsy.vn P: 0968 523 147 | 0968 523 147