Trang chủ Blog Nhân cách

Chúng Ta Đều Kỳ Quặc, Chúng Ta Đều Dị Hợm, Chúng Ta Đều Khác Biệt

By: OopsyAdmin, 2019-08-16 16:41:18

1. Trong truyện Doraemon, có một chuyện nhỏ nhỏ thế này, không biết bạn còn nhớ không. Xeko quay một cuộn phim, rồi rủ mọi người đến xem. Nobita hào hứng đi xem, Xeko bảo: “Ôi đừng có đến xem, đến xem thì buồn cậu thôi.”

Nobita bảo: “Cuốn băng thú vị như vậy, tớ cũng muốn xem.”

Đến khi xem mới thấy quay một ngày rất ngớ ngẩn của Nobita, gặp đủ các chuyện. Bạn bè tất cả cười hô hố, Nobita thấy rất nhục. 

Nobita về khóc lóc với Doraemon: “Tớ tức quá đi mất!”

Bạn thấy câu chuyện ghi lại tất cả những ẩn ức bị bắt nạt tuổi ấu thơ đó có kinh khủng không? Nhưng câu chuyện tiếp theo là Doraemon liền cho một hạt để gắn vào người tên Xeko và đi thách thức Xeko: “Tớ sẽ quay những hình ảnh chân thật nhất của Xeko mỏ nhọn và chiếu công khai vào tối nay.”

tâm lý, oopsy

Thế là Nobita gắn thấu kính truyền dữ liệu vào Xeko. Xeko vội vàng chạy, không để ý là lúc đấy cái thấu kính bé xíu bay vào lưng con mèo. Con mèo chạy đi, thế là nó quay tất cả những đám bạn cười nhạo Nobita. Xuka thì suốt ngày kéo mặt ra để xem: Làm thế này cơ mặt có đẹp hơn không nhỉ? Xeko thì đái dầm. Nhưng trong đấy có một tên béo, nó moi gỉ mũi và chất thành một chồng to bằng quả bóng, nó bảo: Đống “cức” mũi mình giấu kỹ giờ gom góp lại đã to bằng quả bóng. 

Bạn nhớ chi tiết đó không? “Cức” mũi, và tất cả những thứ đấy được tác giả vẽ lại để bày tỏ những khiếm khuyết của tất cả lũ trẻ. 

2. Chúng ta đều kỳ quặc, chúng ta đều dị hợm, chúng ta đều khác biệt. Điều quan trọng là chúng ta trân trọng những giá trị, thúc đẩy những giá trị và bao dung với nhau. Đấy là những giá trị trẻ con không học nổi mà cuộc sống học đường sẽ hủy hoại tất cả những điều này. Cuộc sống học đường chỉ khiến chúng ta trở nên khoe mẽ, trở nên giả tạo. Và đấy là điều mà thầy cô cũng không dạy những đứa trẻ.

Khi chúng ta bị bắt mặc một bộ đồng phục nghiêm chỉnh đến, chúng ta bị bắt mặc trong cái vẻ đẹp đẽ đến, trong lớp đừng có vẽ nguệch ngoạc, chữ không được xấu – tất cả những điều đấy khiến chúng ta từ bé đã quen là tất cả những sự khiếm khuyết đều phải nhận một sự trừng phạt. Cho nên, chúng ta không dám đối diện với mình.

Tất cả những trò đấy chúng ta làm với mình một cách vui vẻ, nhưng chúng ta lại không dám cho người ngoài biết. Tất nhiên, những thứ đấy không nên khuyến khích, nó chỉ để nói là từ bé chúng ta đã quen giấu giếm và mất tự tin thôi. 

Cho nên, chúng ta buộc phải làm một trò ngớ ngẩn, mà chúng ta biết là trò này thật sự ngớ ngẩn. Vì một người tự tin thì không sợ tỏ ra mình là ai, họ chỉ sợ mình không có giá trị ở bên trong. Thật sự biết mình có giá trị, bằng một lí trí tỉnh táo, đấy là người tự tin đích thực. 

Còn một người đã đánh mất việc thấu hiểu những giá trị trong mình, chỉ sống bằng những thứ sĩ diện, những thứ mệt mỏi, đã quen chứng tỏ với bạn bè, thì người đấy sẽ luôn luôn yếu đuối, dễ bị chi phối, dễ bị thao túng. Đấy mới là người bạc nhược. Người đấy dù có tỏ ra cái dũng mãnh của hùng sư, trái tim họ là của một con mèo nhỏ – thế thôi! 

3. Chúng ta có dám trở nên ngớ ngẩn trước bạn bè hay không?
Bởi vì chúng ta biết là, ngoài khiếm khuyết về thân thể, cái đáng buồn nhất ở trong bạn bè là xem một người là không thông minh.

Trò này thực ra được gọi là một trò Bựa ngớ ngẩn. Bỏ “ cức’’ mũi vào một cái lọ nhỏ, đeo lộ ra ngoài ngực, gặp bạn bè khoe “Đây là “cức” mũi của mình”.

Trong ba đến bốn ngày tích cái lọ để chuẩn bị làm trò này, tâm lí chúng ta sẽ rất vui vẻ, chúng ta chuẩn bị diễn một vở kịch. Giống như một diễn viên đang tập kịch, thời gian diễn viên tập kịch là thời gian hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất và đáng nhớ nhất. Chúng ta đang tập dượt để đối mặt với cuộc đời. 

Nguyên tắc gặp bạn bè thế nào? Chúng ta chỉ gặp ở nơi đông đúc thôi, tức là đấy là một hôm hội họp. 

Chúng ta sẽ nói là: “Hôm nay nói với mọi người một chuyện rất là quan trọng, tớ đã tích đủ ‘cức’ mũi để đeo trước ngực và nó rất là đẹp. Cái này nghe nói là một loại bùa, loại bùa này có thể bảo mạng người ta, làm người ta trở nên rất là tốt. Đấy là tác dụng rất kỳ lạ của ‘cức’ mũi.” 

Chúng ta hãy nhìn ánh mắt của tất cả mọi người nhìn mình. Sẽ không có ai hào hứng với niềm vui của chúng ta. Không ai thật sự hào hứng với niềm vui đó, không ai thật sự nghĩ đến những gì chúng ta có ở trong trái tim, không ai nhìn sâu ra giá trị, không ai thực sự ngạc nhiên. Họ có một chút ghê tởm, một chút khinh bỉ, một chút nực cười. Và tất cả điều đấy trộn lại với nhau bằng việc có người thì chê bai, có người cười sằng sặc, có người thì rất là ngạc nhiên.

Đấy là những gì bạn bè có với chúng ta, có chê bai, có khinh bỉ, có ngạc nhiên, có thắc mắc. Và nếu đấy là tất cả những gì bạn bè có với chúng ta, đấy là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà họ dành cho chúng ta. (Cuộc đời kỳ lạ thế!)

4. Trong công cuộc này, chúng ta hãy chứng kiến, chúng ta hãy nhìn tận mắt, chúng ta hãy nhìn từng điểm, từng người một, chúng ta hãy mỉm cười thật to. Chúng ta hãy mỉm cười, nhe răng ra cười, miệng chúng ta thật là rộng vào. Chúng ta nhìn tất cả bọn họ và bảo “Mọi người, đẹp không đẹp không?” Chúng ta hãy liếc qua từng gương mặt một, nhìn vào trong con ngươi của từng người một. 

Nhìn vào đúng con ngươi, đấy là khoảnh khắc khiến họ chấn động, là khoảnh khắc khiến chúng ta trở nên rất tàn nhẫn. Đây là một chút tàn nhẫn ở trong trái tim chúng ta. Vì con người ta khi nhìn vào con ngươi sẽ trở nên tàn nhẫn hơn khi nhìn vào các điểm khác. Tự chúng ta bỗng nhiên có một phần tàn nhẫn với thế giới đấy, vì đấy là lúc chúng ta bắt đầu vạch một ranh giới, một đường kẻ, một vết nứt trong thế giới bạn bè. Chúng ta đang tìm lại chính mình. 

5. Không ai bao dung với sự ngớ ngẩn của chúng ta. Không ai tìm hiểu xem tại sao chúng ta lại ngớ ngẩn như thế. Nếu chúng ta phạm một lỗi lầm, họ chỉ nhìn vào lỗi lầm, họ không nhìn vào điều đứng sau đấy. Họ không nhìn để biết “Hóa ra sự thật sau cùng là...”, họ chỉ nhìn vào chuyện “Nó vừa làm một việc gì đấy,” thế thôi. Thế giới tàn nhẫn thế đấy, và đừng hy vọng gì vào nó!

Chỉ khi người ta không hy vọng gì vào những biểu hiện ở đời thì người ta bắt đầu mới có thể thật sự sống với các giá trị. Và những gì người ta kiến tạo ra ở đời, dù dưới bất kỳ hình dạng nào, những thứ đẹp đẽ hay những thứ không được đẹp đẽ, đều mang một sự rắn chắc, tốt đẹp, tử tế. 

6. Nhớ là, hãy nhìn nụ cười của mọi người, khi chúng ta nhìn được nụ cười của đám bạn bè, chúng ta mới thấy cuộc đời là những nụ cười ấy đấy. Và hãy cười cùng họ, cười to vào. Nếu họ cười, chúng ta nhất định phải cười theo.

Lược trích sách: Mùa hè năm ấy tôi đã biết ai thật sự là bạn thân - OOPSY


Liên hệ

Mọi thắc mắc xin liên hệ:

E: pr.oopsy.vn@gmail.com G: oopsy.vn P: 0968 523 147 | 0968 523 147