Hồi còn nhỏ, nhà tôi nợ nần nhiều, có lẽ vì thế lớn lên quen lo nghĩ chuyện tương lai, ngày mai lấy gì mà sống
Từ nhỏ có lẽ vì thế đã quen thấy nơm nớp khi chơi với bạn bè nhà giàu, thường chạy theo sau chúng, ghen tị và ngưỡng mộ với những gì chúng có
Sau đó, lớn lên một chút, ra trường đi làm, có lẽ vì thế lại càng quen gặp ai cũng cười tươi, sợ rằng cười với người không tươi sẽ bị chán ghét ruồng bỏ
Tuy thế chưa bao giờ tôi xem mình là LO NGHĨ, QUỴ LỤY, TƯƠI CƯỜI trước người đời. Tôi hay nhìn ra thành phố tàn nhẫn từ một cửa kính xe bus, thường là trong lúc bị một tay bon chen nào đó đè chặt vào kính
Rồi Trời gửi đến một ánh sáng, chiếu thẳng vào MẮT tôi trong một ngày ảm đạm. Cái khoảnh khắc chói lòa ấy đập vào đầu tôi sực tỉnh. Tôi dùng đôi mắt giữ lại ÁNH SÁNG ấy, và thắp TRÁI TIM bừng lên bằng rực rỡ
Rồi tôi gặp được những người cùng tôi đốt cháy màu tăm tối của thế gian này
Và từ đó chưa bao giờ dứt tiếng cười
---
Bài viết: Midas của Lời
Link gốc: https://www.facebook.com/logosmidas/photos/a.912330015818402/1006298566421546/?type=3
Mọi thắc mắc xin liên hệ:
E: pr.oopsy.vn@gmail.com G: oopsy.vn P: 0968 523 147 | 0968 523 147