Trang chủ Blog Phát triển cá nhân - Quản trị cảm xúc

Nếu phải kể về nỗi buồn, bạn sẽ kể gì?

By: OopsyAdmin, 2019-03-30 12:41:29

Nếu phải kể về nỗi buồn, bạn sẽ kể gì?

Với tôi thì thế này, nỗi buồn dễ đến dễ đi, nhưng mà chúng ở khắp nơi.

Len lỏi trên quãng đường tắc lúc tan tầm, im lặng nhìn khi ta mở mắt vào một ngày mới, chòng chọc soi mói hoặc cười khúc khích khi ta chui vào đâu đó khóc than.

Hay khi ta đang vui vầy bên người thân mến, vào cuối ngày lại thấy nỗi buồn chễm chệ ngồi đó bên ta.

Bạn có đang ngồi với nỗi buồn không đấy?

tâm lý, oospy

Một ngày buồn quá, tôi quyết định ra hồ tây.

Lang thang quanh hồ, chỗ nào cũng có người lại qua. Mãi mới kiếm được một ghế đá nơi người không đông lắm.

Ngồi xuống, phóng mắt ra mặt hồ rộng lớn.

Tôi định khóc trước khi đến đây.

Rồi tự nhủ, thôi thì đến hồ rồi khóc. Vì một người tôi yêu quý lắm, từng khuyên tôi rằng hãy tìm đến nơi nào rộng lớn và khóc to lên khi buồn.

Hôm nay người ấy tôi không gặp được, đành lẽo đẽo một mình phóng xe đến hồ tây.

Đến nơi rồi, ngồi trước mặt hồ nơi đây

Lạ là tuyệt nhiên chẳng thể rơi giọt nước mắt nào.

Lạ là chẳng nhớ được mấy đến chuyện buồn khi ấy, chỉ mải dõi nhìn ra mặt nước xa xa.

Và để tâm tình xuôi theo đợt sóng.

Một sát na lãng mạn đấy chứ, tôi nói với mình.

Nhìn quanh quất, tôi xem nỗi buồn đang nấp đâu không. Không thấy.

Nhìn cạnh chỗ ghế đá mình ngồi xem nỗi buồn có đang chống cằm khóc nhìn mình không. Không thấy.

Ngước lên bầu trời cao, không phải để xem nỗi buồn có đó không, tôi biết lắm, nỗi buồn chẳng bao giờ tồn tại trên bầu trời đâu.

Thế nó ở đâu?

Bầu trời khi ấy bảo:

“Nỗi buồn ấy, là thứ của không gian chật hẹp ngươi ở

Không bao giờ ở nơi không gian mở thoáng đãng này đâu”

Tôi ngơ ngác hỏi:

“Có thật không? Có những khi đang ngoài đường tôi cũng thấy nó cơ mà?”

Những đám mây lững lờ trôi, nghe như thấy tiếng cười khe khẽ của cơn gió:

“Thứ sinh ra từ căn phòng chật hẹp ngươi mang ra hồ tây, thì thứ đó thuộc về hồ tây đấy chăng?”

“Không, không” Tim tôi ngân lên một tiếng trả lời từ thinh không.

Bầu trời lại bảo, “Hãy nghĩ kỹ đi. Nó ở trong ngươi đấy, nhìn quanh quất làm gì.”

Tôi “à” lên một tiếng, thấy nguyên vẹn nỗi buồn tăm tối trong tôi

“Ta với ngươi có duyên phận gì? Cứ ghì chặt nhau mãi?” Tôi hỏi nỗi buồn

“Chả có đâu chả có đâu” Nỗi buồn cười cợt, “ta là ngươi mà ngươi là ta, duyên nào phận nào khi hai ta là một”

Những giọt nước từ mặt hồ bay lên trời, nói vọng tới: “Nào phải đâu nào phải đâu”

Giật mình tôi bóp nát nỗi buồn, nỗi buồn tan ra thành từng mảnh, bay tung lên như cát, một vài mảnh định găm vào mắt, một vài mảnh găm vào thịt da. Tôi nhắm mắt chối từ: “Ở đâu về chỗ nấy, là bụi đất thì trở về bụi đất đi.”

Khi mở mắt ra chỉ còn hồ, ngẩng lên chỉ còn mây.

Tôi mỉm cười đứng dậy, một mảnh nỗi buồn để lại đáy hồ tây.

- Ryu Vội Vã, một tác giả OOPSY -


Liên hệ

Mọi thắc mắc xin liên hệ:

E: pr.oopsy.vn@gmail.com G: oopsy.vn P: 0968 523 147 | 0968 523 147